Bởi vì tao đéo bao giờ văng tục



Hôm trước, có bạn nhắc lại trên Hội quán Cười câu của Telegin nói trên 360plus từ ngày xưa: Tú Jap đọc ngược lại là... Táp Jú, mà miền nam nói "Jú" tức là... ngon à nha!

Tự nhiên lại nhớ đến chuyện hồi còn là sinh viên, có lần đi sinh nhật một đứa bạn gái với mấy thằng bạn. Thường thì sinh nhật phải chờ đến gần 7h tối mới đi, nhưng sinh viên không có nhiều thú vui, nên mỗi lần đi sinh nhật là chuẩn bị ác lắm, thậm chí 6h đã rủ nhau ra quán nước trước kí túc xá ngồi chờ thời gian rồi.

Trong lúc chuyện tào lao, thằng Dương hỏi: Tại sao mày không có bí danh gì, hay vì mày dùng bút danh Jap Tiên Sinh rồi nên không đứa nào đặt tên thêm nữa.

Mình có giải thích kỹ cho nó:

Thực ra không phải thế. Hồi tao học cấp 1, cấp 2 không đứa nào dám đặt bí danh cho tao, vì nhà tao... gần trường học, đặt bí danh là tao gọi ông anh họ ra xử liền (ông anh này bị bệnh mất từ lâu, hồi còn sống vốn là bảo kê cho mình suốt mấy năm học). Năm học cuối cấp lên học trường chuyên của huyện, bị mấy đứa bạn mới săn tên bố mẹ ác lắm, để ghép vào đọc cho tiện mà, nhưng bị tao chơi xỏ cho một vố, bảo thằng em họ (học cùng lớp chuyên) bịa tên bố mẹ tao ra cho chúng nó tha hồ gọi, nhưng chỉ được một thời gian chúng nó biết nên cũng chán, không gọi kèm tên phụ nữa.

Bây giờ học đại học vẫn có bí danh nhưng mang tính cục bộ, ví dụ như khi mấy anh em ngồi với nhau, anh Chánh Văn (Chánh Văn đời đầu, tức là tổng biên tập báo Tiền Phong sau này) có nhái chữ Jap Tiên Sinh thành... Dep Tiên Sinh, Dep không phải là cái dép, mà là thuốc DEP (thuốc trị ghẻ thông dụng cách đây 20 năm).

Thằng Dương bảo: Thôi thì vẫn còn đỡ hơn mấy thằng khác, toàn bị đặt tên kiểu lục súc, hồi đó chữ lục súc gần như có nghĩa là bậy bạ. Thằng Thiện "đá" (đọc lái là đạ thiến), thằng Tính "phong" (phóng tinh), thằng Thịnh "tu" (thụ tinh), thằng Công "ngủ", thằng Bách "ruồi", thằng Bắc cọp, thằng Bình "phuồi", thằng Công "lặc"... Rồi mặt nó vênh vênh, tao chưa bao giờ bị đặt tên bậy bạ, mày biết tại sao không? Vì tao đéo bao giờ văng tục chửi bậy, nên chúng nó không dám nhờn.

Nghe nó nói mà muốn vãi linh hồn, nhưng đã đến giờ đi sinh nhật nên ông đếch thèm tranh luận với mày nữa, đi thôi.

Cửa phòng con bạn sáng choang, khách khứa bên trong khá đông nhưng không ồn ào, mỗi con bé nhân vật chính là nói to, giọng cứ oang oang như dân biển.

Thằng Dương cầm bó hoa đi đầu tiên dẫn cả đoàn vào phòng, con bé chạy ra đón, có lẽ nó vui quá nên quên mất, reo lên:

- A, anh Dương "vật"!

Nói xong mặt con giời đánh tái lại, rồi bỏ mặc mấy thằng đứng như tượng trước mấy chục mạng cả trai cả gái trong phòng vừa chằm chằm nhìn vừa cười khùng khục, nó vừa cười vừa chạy ra đàng sau.

Thì ra lâu nay, bọn con gái vẫn đặt bí danh cho thằng Dương, cho dù nó đéo bao giờ văng tục!

Jap Tiên Sinh



Xem thêm