Thuở ấy ở phố Hàng Đào và Lương Văn Can người ta bán một món gọi là bánh mì bao tử, giống như bánh mì que của Pháp. Nó tròn như quả chuối, nhưng thẳng đuỗn và dài khoảng 20 phân. Người ta rạch một đường bên thân của nó và nhét vào bên trong dưa chuột, tương ớt, bơ và pa- tê. Rất thơm ngon và rẻ nữa nên rất nhiều người ăn. Rồi một hôm nọ, có một nữ sinh đi xe buýt, cô để cái bánh mỳ bao tử (như đã nói ở trên) còn hơi nóng ở túi quần sau cùng điện thoại di động (vì chả nhẽ lại ăn trên xe?). Xe lại đông người nên cô cứ vòng tay ra sau giữ khư khư cái bánh mì ấy. Sắp đến bến thứ 9, anh chàng đứng sau cô hỏi: - Xin lỗi! Em xuống bến nào? Gái đoan trang dễ đâu làm quen... ngoài đường. Cô sẵng giọng: - Không liên quan đến anh! - Nếu vậy thì em cho tôi xin, tôi đã đi quá 3 bến rồi! - Vừa nói chàng trai vừa khẽ búng nhẹ vào bàn tay cầm bánh mì bao tử của cô. - Ô hay, cái bánh mì này là bữa sáng của tôi đấy! Cho anh làm sao được. - Tôi biết! Bữa sáng của em vẫn còn trong túi, nhưng em đang cầm “bữa tối” của vợ anh đấy.
Cử Tạ |